Mấy năm lấy nhau, năm nào chuyện Tết nhất cũng là vấn đề đau đầu. Năm nào vợ chồng cũng phải lo chuyện kiếm đâu ra tầm 2 chục triệu tiêu Tết.
Vì tính ra, lương hai vợ chồng có tích vào cũng chưa được tầm ấy, nên chỉ còn cách là tính tiền thưởng. Nhưng mà, nếu chỉ dùng số tiền ấy mà mua sắm, rồi biếu xén mừng tuổi thì có lẽ, còn thiếu kha khá. Tôi lo lắng quá. Thời buổi kinh tế khó khăn, thưởng thì ít nhưng mà nhu cầu và sự sĩ diện thì càng tăng cao.
Mọi năm, chồng luôn là người chủ động kinh tế, vì anh đi làm, kiếm ra tiền, còn tôi thì chẳng kiếm được mấy. Nên năm nào anh cũng đưa cho tôi chục triệu, hơn chục triệu để tiêu Tết, cộng thêm số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng nữa.
Nhưng năm nay, tôi ngóng thưởng Tết mãi mà chẳng thấy chồng đâu, chẳng thấy chồng nói câu nào. Anh bảo, năm nay công ty làm ăn không được, nhiều doanh nghiệp phá sản, người thất nghiệp cũng ầm ầm nên việc thưởng Tết là không khả quan. Cứ chuẩn bị sẵn tâm lý là thưởng ít hoặc là không được thưởng thì hơn, lúc biết được đỡ hụt hẫng.
Đợi mãi cuối cùng cũng tới ngày. Chồng mang tiền thưởng Tết về và đưa cho tôi 5 triệu. Anh bảo, đây là số tiền anh có được từ công ty, anh giữ lại một ít còn đưa cho tôi một ít để làm tiền tiêu pha Tết nhất. Nhìn 5 triệu mà tôi ngán ngẩm vô cùng. Tiền thì tôi chẳng có mấy nhưng cả một cái Tết mà chỉ có 5 triệu của chồng thì tiêu kiểu gì đây. Anh còn bảo tôi năm ngoái hoang phí, nên năm nay anh nhất định không cho, chỉ hạn chế tiêu pha trong ngần ấy.
Tôi cảm thấy bực bội, khó chịu vì thật ra, tiền tiêu pha thì ít làm sao mà tiết kiệm được. Người ta còn mơ ước cái Tết có vài chục triệu để tiêu chứ đừng nói chỉ có vài triệu thì tiêu kiểu gì. Chỉ tính khoản tiền sơ sơ là tiền mua quà Tết họ hàng các nơi đã hết tới tầm 3 triệu. Còn tiền xe cộ đi lại mất cả triệu.
Chả lẽ lại không cho ông bà, bố mẹ đồng nào. Với lại, còn tiền mừng tuổi. Nhà đông trẻ con mừng tuổi cũng phải tới vài triệu. Năm nào chả vậy mà chồng còn bảo tôi tiêu hoang.
Nói ra thì chồng bảo tôi sĩ, vì mừng tuổi thì cũng mừng 5 nghìn, 10 nghìn là được. Nói thật, tiền thì ít nhưng cái sĩ diện, ưa hình thức thì không ít đi. Ai cũng mong được mừng tuổi nhiều, mừng tuổi 5 nghìn thì bị nói này, nói kia là cô chú đi làm xa, năm mới có một lần mà lại tiết kiệm, ki bo. Điều ra tiếng vào cũng mệt mỏi lắm!
Bây giờ, Tết đến nơi rồi mà tiền mua sắm đã tới mấy triệu. Thực lòng tôi chán nản vô cùng. Chồng cũng không có nhiều tiền đưa cho tôi nhưng nếu mà ít thế này thì biết ăn Tết ra sao.
Một năm mới có một lần lại không đến nơi, đến chốn thì ngại với thiên hạ. Nhưng mà, đi vay mượn để tiêu thì ra giêng lại khổ sở vô cùng. Với lại, năm hết Tết đến rồi, ai có tiền mà cho vay. Có có họ cũng ngại cho nợ nần sang năm mới.
Cầm số tiền 5 triệu trong tay mà rơi nước mắt. Không biết Tết này tôi sẽ tiêu bằng gì, lấy đâu ra tiền để lo chi phí này kia. Đúng là không nỗi sợ nào bằng nỗi sợ Tết từ lúc lấy chồng tới giờ.