Em hỏi anh rằng “không em, anh sống được chứ?”, anh lấp lửng chẳng muốn trả lời, hay nói đúng hơn nỗi giận hờn trong anh lại như trỗi dậy, man mác buồn, và se se lạnh thì phải.
Yêu nhau, ai mà chẳng muốn bên nhau phải không em, anh cũng thế, cũng như bao người trần mắt thịt trên cõi đời này, anh muốn em là của riêng anh thôi, là người sẽ đầu ắp tay gối bên anh trọn kiếp này. Dẫu biết tình nào mà không có những lúc chông chênh, sẽ có lúc mình hờn giận, sẽ có lúc ta ngờ vực lẫn nhau, hay thậm chí em bỗng dưng chán anh, chẳng buồn nhớ, chẳng buồn thương để tình mình phải hanh hao. Yêu là thế, ngắn hay dài, sâu hay nông, bền chặt hay nhạt nhẽo âu là do ở hai người, nếu yêu, nếu cần, nếu hiểu nhau thì những khoảng lặng như thế chỉ có thể làm tình mình thêm sâu đậm thôi em à, anh luôn tin vậy.
Anh biết khi anh nói sẽ yêu em trọn kiếp này em chẳng bao giờ tin tuyệt đối vào điều đó, bởi đơn giản niềm tin nơi em đã vẹn nguyên ở một người trước anh, nên khó lắm để anh giữ trọn niềm tin ấy. Nhưng anh yêu em, anh chẳng muốn mình cứ khư khư nhìn về tháng ngày cũ, hay cân, đong mãi tình trước, tình sau làm gì. Em chẳng phải là người con gái đầu tiên anh yêu, nhưng em là mối tình đúng nghĩa thật sự đầu đời của chính anh, mà khi đã yêu rồi, anh luôn muốn mình sống trọn cho riêng một, chỉ một mình em thôi. Xếp lại kí ức yêu thương vẫn còn nhiều dang dở, đóng lại bóng dáng ai đó từng làm con tim anh chết lặng, hiện tại của anh là em, và tương lai của anh cũng là chính em, em à! Sẽ còn nhiều lắm chông gai ở phía trước, sẽ còn bao điều trở ngại ở ngày mai để anh, em bước qua, mà chỉ có một tình yêu đủ lớn, đủ dũng cảm chúng ta mới có thể là của nhau, nhọc nhằn lắm cho em, nhưng anh sẽ cố gắng để em được hạnh phúc như bao người.
Ngày không em, anh như kẻ hoang phế, tự buông bỏ chính mình, mọi yêu thương nơi anh bỗng dưng đóng băng, chán ngắt mọi điều. Anh biết, em ghét người đàn ông của mình như thế, yếu hèn và tầm thường quá đổi, anh cũng ghét chính mình những lúc như vậy, nhưng khi đó, lí trí nơi anh dường như chẳng còn em à. Anh nhận ra, anh yêu em nhiều hơn mình đã nói, anh cần em nhiều hơn mình đã nghĩ, và cuộc sống của anh sẽ vô vị biết nhường nào khi phải xem em là một người dưng đúng nghĩa, thật khó thở! Vì thế, khi em rời xa, buông tay anh, có lẽ em biết anh sẽ thế nào, nên xin em…
Đừng để anh một mình, thui thủi đi về trong nhớ thương.
Đừng để anh phải cố quên em khi con tim lúc nào cũng đong đầy nỗi nhớ.
Đừng để anh gượng cười mà lòng nhói đau để bảo rằng anh hạnh phúc khi em hạnh phúc bên một người.
Đừng bảo anh hãy sống tốt khi không em, hay đừng bảo rằng sẽ có một người yêu anh hơn chính em khi em đủ biết anh yêu nhiều thế nào.
Đừng, đừng nói buông tay, và đừng rời xa anh em à…