Em thích cái dịu của một buổi tối mùa Thu, tự mình đưa tay chỉnh lại cổ áo rồi bước đi, phố mùa Thu như cô gái biết yêu, nhẹ nhàng và bẽn lẽn, có hôm em ngồi ở một góc, vẫn cà phê quen, ngắm phố khoác ánh đèn, cái thời khắc ấy thấy bình yên đến lạ. Cả một buổi tối, phố muộn vắng tiếng xe, chỉ còn tiếng bước chân thôi, em ngắm gã say bước loạng choạng trên hè phố, miệng vẫn không ngớt hát khúc du ca nào đấy chẳng nghe nỗi từ. Có hôm, em ngồi để nghe lũ dế đi lạc cãi nhau bằng tiếng dương cầm, điệu flamenco phát ra từ loa ở góc quán cũng chẳng làm vui nỗi một con phố, tiếng còi tàu hỏa văng vẳng xa như điệu ru rót vào lòng người, chẳng biết ly biệt hay gặp lại!
Có đêm em ngắm những đôi dắt tay nhau về, bước chân như chậm lại vì gió ngược thổi, em nhớ tới một mùa Thu cách đây bốn năm, quen với việc mỗi sáng với một tin nhắn "nhớ mặc ấm", rồi mùa Thu cách đây ba năm, em lộc cộc viết những dòng mơ hồ, cũng chỉ để nhắn nhủ với mình "nhớ mặc ấm", mùa Thu cách đây hai năm, em xóa hết, cứ như việc hay viết rồi quên save lại, vậy là biến mất, nhiều lúc em cũng muốn lục tìm lại, nhưng tệ thật, máy tính không đủ thông minh để lưu những gì em muốn giữ, và xóa những gì em không muốn thấy! Mùa Thu năm nay, em tự nhắc mình mặc ấm, tự nhắc mình rằng đừng khóc - Thu buồn!
Em có bao giờ bảo với anh rằng mùa Thu nhắc em nhớ nhiều thứ chưa ấy nhỉ?
Không cố tình đâu, là tự dưng một sáng mùa Thu lười biếng, em vơ tay mở chiếc máy CD chạy dang dở tối qua, là Hello của Lionel Richie. Là em nhớ cái thời mình còn ngân nga hát mãi "hello, is it me you're looking for?" là cái thời anh ngồi kế bên trả lời đến... mệt mà em thì vẫn cứ mãi một câu. Là cái thời em đặt bút ở đâu là viết ngay chữ P, anh phải dạy mãi em mới viết thêm được một chữ ở cạnh. Để rồi qua rất nhiều mùa và qua rất nhiều con chữ, cái chữ P bây giờ vẫn cứ đứng một mình.
Là anh cũng đã từng bảo, thấy em hợp với mùa Thu, và trong mùa Thu thì em hiền hẳn đi, hiền là chẳng thèm ăn hiếp anh nữa, em nghịch gió, nghịch nắng, nghịch cà phê, anh chỉ việc đứng đó xem... thỉnh thoảng lắc đầu! Là buổi sáng mùa Thu, có anh đứng đó, một góc quen để rồi mãi những mùa Thu sau nữa, em vẫn nhìn quanh chỉ để tìm kiếm, có thể sẽ mãi không gặp, có thể sẽ gặp một người khác, nhưng chắc rằng không phải anh với áo sơ mi đen.
Là một ngày, em kể lại giấc mơ với màu mắt khác, bạn ngỡ ngàng hỏi em "khóc à" em quay đi chối bảo đâu có, đã bốn năm không khóc thì giờ em khóc làm gì? Khi cái náo nhiệt của mùa Hè không đánh thức giấc mơ ấy, cái lạnh của mùa Đông cũng chẳng đủ làm em nhớ, chỉ mỗi mùa Thu...