“Cuộc sống vốn thực sự rất đơn giản, chẳng qua chúng ta cứ làm nó phức tạp hơn…”.
Từ ngày biết anh từng có một đời vợ và một đứa con trước khi đến với người vợ hiện tại, không hiểu sao chị thấy lòng bứt rứt, không vui.
Không phải vì chị băn khoăn về quá khứ có quá nhiều “lần đò” của anh. Chỉ bởi chị không hiểu, vì sao anh chưa một lần nói về quá khứ đó.
Có thể gọi anh là người của công chúng. Gần như mọi sự kiện lớn nhỏ liên quan tới văn hóa nghệ thuật ở cái thành phố lớn nhất nhì nước này, anh đều góp mặt. và không ít lần, anh xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng với những câu trả lời thông minh, sắc sảo. Chị từng ngưỡng mộ anh rất nhiều, đặc biệt trong quan niệm về gia đình, về con cái theo cách rất truyền thống.
Anh bảo, nếu ai đó hỏi anh về vợ, anh có thể nói dối, nhưng nếu hỏi về con cái, thì ngay cả trong ý nghĩ, anh cũng chưa từng có ý quanh co. Anh tôn sùng hạnh phúc gia đình và những giá trị vĩnh cửu của một mái ấm truyền thống. Anh yêu những đứa con và thích thú quan sát chúng lớn lên mỗi ngày. Anh có hai cô con gái, và với anh, điều đó vô cùng tuyệt vời. Chị cũng tin như vậy lúc nhìn vào mắt anh, lúc nghe anh nói.
Nhưng rồi một ngày, chị nghe người bạn thân nhất của anh bảo: “Thằng nó chỉ nói là hay, chứ nó đã từng có vợ ở quê rồi. Mà có bao giờ thấy nó đả động gì tới cô vợ đó và đứa con chung họ từng có với nhau đâu!”. Chị sững người.
Tại sao anh chỉ luôn nói về hai cô con gái với người vợ hiện tại mà chưa một lần nhắc tới đứa con trai anh từng có với người vợ đầu? Liệu đứa trẻ ấy sẽ tổn thương thế nào khi biết, cha nó gần như quên mất sự tồn tại của mình? Chị dằn vặt, trăn trở, chị nghĩ về sự bội bạc và tàn nhẫn khủng khiếp của đàn ông.
Chị cứ giữ mãi trong lòng những ấm ức đó và chỉ thực sự bột phát thành câu hỏi trong một lần cố dẹp đi mọi tự ái và sự tế nhị chị nghĩ cần phải có trong câu chuyện giữa hai người. Anh không phủ nhận sự thật, chỉ cố giãi bày về một sự thật mà chị mới chỉ biết một nửa. Đúng là anh từng có một cuộc hôn nhân như thế. Đúng là họ đã từng có một đứa con. Nhưng những điều tiếp theo thì không còn đúng nữa. Họ đã không thể chung sống cùng nhau, nhưng trách nhiệm với con thì tới giờ anh vẫn giữ.
Chị lẳng lặng nghe anh nói. Trong lòng thấy nhẹ nhõm như thể níu lại được một niềm tin suýt đổ vỡ. Giá như chị thẳng thắn hỏi anh về chuyện này ngay từ khi biết, có lẽ những hồ nghi và bứt rứt sẽ không còn. Mọi sự hóa ra rất đơn giản, chỉ tại chị đã làm nó phức tạp thôi. Cuộc sống vốn chẳng có một định dạng nào là quy tắc chuẩn và bất biến, thế nên cái gì cũng có thể xảy ra, cái gì cũng có thể tồn tại. Điều quan trọng là người ta ứng xử thế nào với chuyện đời xảy đến với mình, còn mọi thứ trên đời đều có thể. Sự hồ nghi có thể giết chết mọi xúc cảm và sự lạc quan, mạnh mẽ. Và chẳng có gì dễ dàng hơn trong việc dẹp bỏ nỗi hồ nghi là hãy hỏi trực diện và thẳng thắn người trong cuộc những thắc mắc của lòng mình.