Bạn Trần Lê Thanh Trúc chia sẻ, có người từng nói rằng sống ở cõi đời này, gặp được người mình yêu và người ấy cũng đem lòng yêu mình thì đó là "phúc duyên". Thế giới của em trước đây thuộc về nơi mà những ước mơ không nguyên vẹn tồn tại. Tâm hồn nhạy cảm dần khép cánh cửa trái tim em để rồi mỗi ngày nỗi đau dần giết chết những mơ mộng và chôn vùi hy vọng của chính em.
Và có thể em sẽ cứ sống cùng với những vết thương mãi mãi không thể lành đó cho đến khi em gặp được anh. Có lẽ với em, đó sẽ mãi là ngày tươi sáng nhất của bầu trời sau cơn mưa. Ngày mà em đã được nhìn thấy nắng ở cuối chân trời. Ngày em đã tìm thấy "phúc duyên" của chính mình.