Cấp bậc tác giả:

Tin Tức Công Nghệ

Câu chuyện giữa 2 bố con về iPhone và Android

Được viết bởi QuangIT ngày 02/03/2013 lúc 10:17 AM
Điện thoại Android và iPhone – cuộc chiến muôn thuở giữa 2 thế lực hùng hậu nhất trong thế giới smartphone. Thậm chí cuộc chiến ấy còn bước cả vào giữa các thành viên trong gia đình.

Câu chuyện giữa 2 bố con về iPhone và Android

Điện thoại Android và iPhone – cuộc chiến muôn thuở giữa 2 thế lực hùng hậu nhất trong thế giới smartphone. Thậm chí cuộc chiến ấy còn bước cả vào giữa các thành viên trong gia đình.

Biên tập viên Brian Hall, một fan trung thành của iPhone đến từ trang công nghệ UnwiredView đã khá bất ngờ khi đứa con trai tuổi teen của anh lựa chọn một chiếc HTC One X, chạy hệ điều hành Android để thay thế chiếc iPhone cũ kĩ mà anh đưa cho nó cách đây 2 năm. Sau cuộc trò chuyện giữa 2 bố con, có vẻ như cuộc chiến giữa Android và iOS/iPhone cũng được phác họa phần nào.

Dưới đây là bài viết và đoạn hội thoại khá thú vị giữa 2 bố con Brian:

"Đây thực sự là một cuộc chiến. Mặc cho tất cả những gì tôi đã dạy bảo nó, đứa con trai 15 tuổi của tôi đã lựa chọn HTC One X, một chiếc điện thoại Android để thay thế cho iPhone cũ. Mặc cho lời tôi nói rằng iPhone là tốt nhất. Không, mặc cho sự thật rằng iPhone là tốt nhất.

Tại sao nó lại làm thế?

Tuổi teen nổi loạn ư? Những đứa trẻ khác ở trường nói rằng Android mới là thời thượng, không phải Apple à? Hay là do chiến dịch marketing không thương tiếc đến từ Google, Motorola, Samsung và toàn bộ hệ sinh thái Android? Con tôi quá dốt nát? Tại sao!

Không, tôi sẽ không tức giận. Tôi có ý kiến hay hơn.

Vì mong muốn nối gần khoảng cách giữa 2 phe hâm hộ Apple và Android, cũng như gìn giữ hòa bình trong gia đình tôi và cả tìm hiểu thế hệ trẻ, chúng tôi ngồi với nhau tại một nhà hàng taco. Tôi hỏi thẳng: "Tại sao con chọn Android?"

"Bởi vì nó có màn hình lớn hơn".

"Thế thôi à?"

"Vâng".

"Không. Chắc chắn phải còn nữa. Vì sao nữa? Và đặt cái điện thoại đó xuống khi bố đang nói chuyện với con".

Nó đặt chiếc One X xuống, tắt màn hình. Thực ra tôi không nhìn thấy nó đang làm gì với cái máy đó. Nó uống nốt lon soda và bắt đầu tập trung vào câu hỏi của tôi.

"Nó rẻ hơn".

"Không hẳn. Nó có giá 99 USD kèm hợp đồng nhà mạng. iPhone chỉ đắt hơn 100 USD thôi. Trong vòng 2 năm, gọi điện, nhắn tin rồi cả Internet, thực ra con không tiết kiệm được nhiều đâu".

Câu trả lời của nó cho thấy rõ nó đã thực hiện phép tính, còn tôi thì không:

"Mẹ và bố nói rằng bố sẽ trả phí hàng tháng. Cái điện thoại làm con mất 99 USD. Con tiết kiệm được 100 USD".

Tôi mỉm cười. Thằng bé có ngoại hình của tôi và bộ não của mẹ nó – sự kết hợp chết người.

"Lý do khá lắm. Còn gì nữa?"

Không có phản ứng. Nó còn gọi bồi bàn đem thêm bim bim.

Công bằng mà nói, nó là đứa trẻ tuổi teen và mặc dù tôi đã hối lộ bằng suất taco miễn phí, số lượng câu hỏi tôi đưa hôm nay nhiều hơn mức nó "cho phép" trong vòng 2 ngày. Tuy nhiên, tôi không nản lòng.

"Thế tại sao con lại thích màn hình lớn?"

"Con xem rất nhiều video và cả Youtube. Hầu hết những gì con làm liên quan đến mạng. Tất cả mọi thứ đều nhìn tốt hơn trên màn hình lớn".

"Ừ, nhưng chất lượng hình ảnh không tốt bằng iPhone".

"Con thấy cũng được".

Đổi hướng, tôi hỏi: "Thế con không dùng camera à? Đã để ý rằng ảnh chụp bằng máy của con trong điều kiện thiếu sáng…"

"Camera cũng được bố ạ. Quay video cũng ổn".

Nó hi vọng rằng chúng tôi sẽ kết thúc chủ đề tại đây, trong khi tôi mới chỉ vừa bắt đầu.

"Bố đã đọc một nghiên cứu. iPhone đáng tin cậy hơn 3 lần so với hầu hết thiết bị Android đấy".

Nó nhún vai, ý muốn cho tôi biết độ tin cậy của máy nó cũng ổn và ít nhất tôi cũng cần biết rằng tôi đang làm nó chán.

"Ok", tôi nói. "Con không muốn chuyện này trở nên dễ dàng đấy nhé. Bố biết. Con đã dùng iPhone cũ của bố trong vòng 2 năm. Nói cho bố biết có cái gì ở điện thoại Android của con mà khác với iPhone".

"Bàn phím tốt hơn. Tính năng tự động sửa từ tốt hơn. Con thích dùng ứng dụng SwiftKey để nhắn tin dài. Nó tự động gợi ý từ nhanh hơn iPhone. Con không thích khóa máy bằng mật khẩu".

"Tốt đấy, rất có ích". Tôi cố ghi lại nhanh nhất có thể, bởi tôi biết nó sẽ không cho phép tôi ghi âm cuộc nói chuyện này. "Giờ hãy cho bố biết con không thích Android ở điểm gì, đặc biệt khi so với iPhone".

"OMG chúng ta vẫn đang nói về chủ đề này à".

"Đúng thế. Bố trả tiền để ngồi đây nói chuyện với con đấy".

"Các ứng dụng rất chán. Con không tin được cùng một ứng dụng nhưng nó lại tồi đến thế ở trên Android so với iPhone. MLB At Bat không hề tốt chút nào. Quá chán. Google Play cũng thật tệ. Rất khó để tìm thứ con muốn. Rất khó để tìm những ứng dụng mới nhất. Trả tiền mua ứng dụng cũng khó. Download ứng dụng cũng khó".

Tôi mỉm cười, không thể kìm chế được.

"Tiếp đi".

"Con nhớ iTunes. Với iPhone mua và đồng bộ hóa nhạc rất dễ. Chuyển nhạc từ máy tính vào điện thoại HTC quá thức tạp. Con còn chẳng buồn làm".

"Ừ. Tiếp đi".

"Với cả cũng không có nhiều phim hoặc chương trình TV để xem như iTunes".

Tôi khoanh tay lại, đột nhiên nhận ra có thể nó chỉ đang nói những gì tôi muốn nghe. Ý tôi là chẳng ai trên đời đi hát bài ca ca ngợi iTunes.

"Tại sao con lại chọn HTC chứ không phải Samsung Galaxy S III? Chúng có cùng giá bán mà".

"Cái này có cảm giác tốt hơn", nó nói, "không rẻ tiền". Nó cầm chiếc HTC One X lên để khẳng định lại ý kiến. Khá hài lòng, tôi viết xuống: "Samsung Galaxy S III cho cảm giác rẻ tiền". Tôi chợt nhận ra rằng một trong những thứ tôi ghét nhất ở điện thoại Android là những cái tên dài ngoằng.

"Tại sao là Android chứ không phải BlackBerry?"

"BlackBerry là cho giới doanh nghiệp".

Tôi mỉm cười lần nữa. Hóa ra trẻ con cũng có thể trở nên sắc sảo.

"Còn cái gì nữa của HTC mà con thích?"

"Nó được bán kèm Beats Audio".

Cần phải đến sức mạnh ý chí như của Hercules tôi mới kịp ngăn mình nói cho nó biết nó đã trở thành nạn nhân của chiêu trò marketing.

"Thế còn hệ điều hành thì sao? Máy hoạt động thế nào?"

"Cũng khá tốt. Android mất thời gian làm quen nhiều hơn iPhone. Chắc là khoảng vài tiếng. Con thích khả năng tự chỉnh cài đặt ngay trong ứng dụng tương ứng. Con còn thích cả phím back đưa về màn hình chủ nữa".

"Widget! Người dùng Android lúc nào cũng to mồm về widget. À, cả thông báo nữa. Chúng thì sao?"

"Con chỉ cài widget thời tiết. Còn không con cũng không quan tâm lắm. Bảng thông báo cũng không quan trọng. Con dùng điện thoại khi nào con muốn. Con nhắn tin cho bạn lúc nào con muốn".

"Bố muốn biết nữa".

"Con rất thích có thể chỉnh độ sáng màn hình và kết nối WiFi ngay từ màn hình chính".

Tôi nhìn nó một cách nghi ngờ. Điều đó thật sự quan trọng với nó sao? Tôi cảm thấy khó tin.

"Thế còn phụ kiện? Con phải tự dùng tiền của con để mua. Chúng có rẻ hơn không?"

"Không. Con mua vỏ của Otterbox. Hình như là cũng bằng giá như cái của iPhone".

"Nhưng Android có nhiều ứng dụng miễn phí hơn đúng không?"

"Chắc thế ạ. Nếu con có nhiều tiền hơn, con thà trả 99 cent để mua ứng dụng không có quảng cáo còn hơn miễn phí".

"Ừ, nhưng tìm kiếm bằng giọng nói ở Android tốt hơn nhiều. Ít nhất là tốt hơn Siri".

"Con đoán thế. Con chẳng bao giờ dùng nó. Hơi kì cục".

"Thú vị đấy. Thế còn chất lượng cuộc gọi?"

"Nó là cái gì ạ?"

"Thôi quên đi. Thời lượng pin thì sao?"

"Con nghĩ không tốt bằng iPhone. Con không chắc. Một vài tính năng như độ sáng của màn hình tốn nhiều pin hơn mức đáng ra nó nên tốn".

"Màn hình cảm ứng thì sao? Có nhạy không? Con có thấy chậm không?"

"Không ạ".

"Chắc chứ?"

"Vâng".

"Thế còn virus thì sao? Cả mã độc nữa. Vấn đề lớn với Android đấy".

"Con không thấy vấn đề gì cả".

"Con có thấy khó chịu khi Android copy từ iPhone quá nhiều không? Đó là lý do tại sao Steve Jobs bắt đầu cuộc chiến bằng sáng chế?"

"Steve Jobs là ai cơ ạ?"

"Không vui đâu con trai. Còn email nữa? Tốt hay tệ hơn? Đa nhiệm?"

Máy của thằng bé rung lên và nó nhìn đi chỗ khác.

"Chúng ta kết thúc được chưa ạ?"

"Câu hỏi cuối. Khi hết hạn hợp đồng, con định ở lại với Android hay quay về iPhone?"

"Quay về với iPhone".

"Thật à? Con không chỉ nói thế thôi đấy chứ?"

"Tại sao con phải chỉ nói thế thôi? Con thích cái HTC này nhưng iPhone vẫn tốt hơn".

"Bố đã bảo mà!"

Tôi tựa lưng vào ghế, thỏa mãn. Nó nhìn xuống rồi tiếp tục nhắn tin.

"Con đưa bạn đến nhà mình ở lại tối nay được không ạ?"

"Được thôi. Thằng bé ấy dùng điện thoại gì?"

"Nó là con gái. Con không hỏi".

"Con gái à?"

"Vâng ạ. Một cô gái lớn tuổi hơn". Mắt thằng bé mở to.

Tôi không nói gì. Đôi lúc bạn phải để nó tự mắc sai lầm.

Nguồn bài viết: VnReview

BÌNH LUẬN BÀI VIẾT