Chào tháng Mười bình yên không mưa trên mảnh đất hai mùa nắng mưa - Sài Gòn nhộn nhịp. Ta nhớ Huế tháng Mười mưa bụi ướt đôi vai trần gầy guộc ở xa xăm...
Có một thời xa ngái tháng Mười, ta mới chỉ là sinh viên nhập học, anh trai dắt vào khu tập thể kí túc Đống Đa lổn nhổn những bụi, giấy vụn và vài cái chiếu của lớp sinh viên nào đó bỏ lại. Ta lơ ngơ không chịu ở lại nhập học cũng vì cái ấn tượng ban đầu nơi ta đến… Thế rồi chuyện thi cử, chuyện học hành, chuyện bạn bè và cả những vui buồn đan vào ta từng sợi yêu thương mà không hề hay biết và rồi chịu ở Huế mà không đòi về nữa.
Ta yêu Huế từ dạo tháng Mười, lũ đầu mùa vào ngập hết con đường Lê Hồng Phong, ngập trắng xóa sân kí túc và mưa tạt ướt nhem cả một gian phòng nhỏ. Ta yêu Huế từ cái giọng dịu dàng thân thuộc, tiếng “dạ… thưa” ngọt lịm và một đêm đi nghe hát bên cung đình Đại Nội… Những dấu ấn cứ thế điểm tô vào lòng ta, nên cứ đi về thăm nhà là lại mong ra Huế, về dăm bảy ngày là phải chạy ra ngay.
Rồi cũng một ngày tháng Mười, bên dãy kia kí túc xá, ta gặp mối tình đầu khờ dại chẳng thể quên, đó là một anh chàng khù khờ, đôi mắt trong veo và nụ cười rất nhẹ!
Gặp thế thôi chứ có hứa hẹn gì… một ngày tháng 3 ta quyết định đi xa, chối bỏ Huế nơi ta từng hết lòng mơ tưởng, từ bỏ nơi có bạn bè thân thuộc, bỏ cả tháng Mười vào tận trong Nam. Chẳng mấy chốc thành người thành thị, học và sống với tháng Mười đầy nắng ít mưa ngâu của Sài Gòn phồn hoa… Ở Sài Gòn, đã có những tháng năm ta lãng quên hoàn toàn thành phố nằm trong lớp mưa phùn màu tím ấy.
Rồi đột nhiên một ngày, ta nhớ con đường qua phố Nguyễn Huệ, nhớ trường đại học ngã màu rêu nằm bên con phố nhỏ. Rồi ta lại ra thăm miền kí ức cũ xưa, dạo ấy cũng tháng Mười.
Vẫn mưa, con đường vào kinh đô mưa và lạnh thấu trong xương tủy, cầu Phú Xuân, cầu Trường Tiền như hai dãi lụa băng qua mưa vắt ngang Hương Giang mùa tháng Mười ướt mềm vai áo mỏng. Vẫn có những con thuyền đánh cá về trong chiều muộn, có một con thuyền neo lại, bám víu bãi bờ xa thăm thẳm mênh mông. Nay trở lại Huế cũng tháng Mười bạn bè đi đâu hết, mối tình đầu dạt về miền xa ngái đầy mưa, còn mình ta bên cầu mưa phủ kín lối đi, ta ngơ ngác nhớ lại người một thời dắt ta đến công viên Lê Lợi và rồi kịp nhận ra lần ấy cuối cùng, mãi không gặp nữa mối tình đầu khờ dại…
Huế tháng Mười…
Giữa những chiều thương nhớ xa xôi, ai đó gọi “qua XQ Cổ Độ” ghé “Đông Ba ăn chè dẻo hạt sen”… Thế đấy, có một trời kí ức xanh rờn tiếng cười nói xôn xao đã tan biến mau trong hạt mưa phùn nhỏ, cũng bởi vì ta bỏ Huế đi xa, bỏ tháng Mười đi vì những chọn lựa của cuộc đời… nhớ Huế tháng Mười rơm rớm vị chia phôi.